The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nửa Đời Sau Của Ta


Phan_33

Được Chu Nhan hộ tống, ta an toàn trở lại vương phủ. Mọi người bên trong phủ rất có ăn ý không để tâm đến việc ta yên tặng từ trong cung trở về. Lục Ngạc giúp ta thay xiêm áo như chuyện đương nhiên, tâm tình ta tốt, phân phó Thanh Thanh đến Phủ Quốc Công thông báo Nam Sở Quận chúa đến phủ trưởng công chúa, lại tự mình mang dẫn Lục Ngạc Chu Nhan, ngồi xe ngựa có cờ hiệu ‘ Đoan Kính vương phủ ’, say mê cuồng nhiệt đi tới phủ trưởng công chúa.

Xe ngựa của Đoan kính vương phủ là do Gia Tĩnh bệ hạ tự mình hỏi tới, nói như thế nào đây, do bốn con bảo mã màu trắng kéo đi, thiết kế đính chỉ kim tuyến, sườn xe và sàn xe dùng vật liệu tốt nhất Đại Hán triều để ìam, ngay cả đèn xe lớn nhỏ trước sau sườn xe, cũng được thợ có tiếng trang bị, chứ đừng nói chi đồ án hình rồng trên thân xe, dù là đường cong tùy ý, cũng được chỉnh sửa đúc kết cả ngàn lần, không gì không tỉ mỉ. Còn có hệ thống an ninh, do Tư Mã Duy Nhất ‘ vô cùng khéo léo ’ tỉ mỉ làm ra, thể hiện đầy đủ lực lượng và vẻ đẹp, chẳng những mỹ quan hào phóng, trình độ bền bỉ của sườn xe, nghe nói có thể ngăn trở bất kỳ cao thủ võ lâm hay là ám khí độc môn từ bất cứ góc độ nào, còn kiêm chức năng phòng cháy không thấm nước, cá nhân ta cho rằng rất là trâu bò, từng muốn dùng lửa để đốt thử, bị Gia Tĩnh bệ hạ bắt ngay hiện trường, sau đó còn bị sửa chữa rất thảm. (bổ sung, thật không phải thảm bình thường) Tóm lại một câu nói, Gia Tĩnh Vạn Tuế Gia thật cố gắng đẩy vương phi ta đến vị trí hoàng hậu, trừ danh tiếng phong hào, không có chỗ nào không phải theo như quy cách của hoàng hậu.

Xe ngựa đặc biệt này rất tự nhiên trở thành một cảnh đẹp ở kinh thành, cho nên khi xe và người của ta xuất hiện trước cửa lớn phủ trưởng công chúa, chưa dừng lại nửa giây, đã trực tiếp chảy thẳng vào trong viện.

Người mẹ chuẩn mực trưởng công chúa điện hạ rất vui mừng tiếp đãi ta, may nhờ phủ Quốc Công và phủ trưởng công chúa không xa lắm, cho nên ta và trưởng công chúa mới vừa uống nửa chung trà, Nam Sở Quận chúa Tiểu Lâu cô nương đã đến. Dĩ nhiên, cũng kèm theo con gái nuôi của chúng ta —— tiểu bảo bối Tô Tinh.

Thấy vẻ mặt kích động không kềm chế được của ta, họ biết ta nhất định có trò gian trá rồi, uống trà trêu chọc tiểu bảo bối xong, Quận chúa Tiểu Lâu rất thức thời giao Tinh nhi cho Tử Yên, Lục Ngạc, nghiêm túc ngồi xuống nghe ta nhiều chuyện.

Lời dạo đầu của ta: (phối hợp vẻ mặt rất nghiêm túc) bọn tỷ muội, sự nghiệp của chúng ta sẽ lập tức bắt đầu!

Trưởng công chúa và Tiểu Lâu đều là người vô cùng thông minh lanh lợi, cho nên ta cũng không nói nhảm nhiều lắm, chỉ lấy ra hai phần tài liệu, ném cho các nàng tự xem.

Hai người nghiêm túc đọc xong, lại tự mình nói lên mấy nghi vấn, ta ngoan ngoãn đáp lại hết. Ta là phái phất tay trời sinh, nếu như trong cuộc sống tương lai yêu đương chiếm cứ phần lớn thời gian của ta, ta nhất định sẽ ném công việc cho trưởng công chúa và Tiểu Lâu. Cho nên hiện tại giải đáp kiến thức càng tường tận càng tốt.

Ta không phải thần sứ giả vạn năng, gây dựng sự nghiệp thuần túy chỉ là giết thời gian, đều là để cho tỷ tỷ muội muội bên cạnh ta tìm được mục tiêu sống.

Người đời đều biết: nữ nhân rất cuồng dại, nếu nữ nhân không đụng phải chuyện bất đắc dĩ, sẽ không phát triển sự nghiệp. Tuy ta không thế, nhưng phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Ngộ nhỡ ngày nào đó chúng ta già rồi, hồng nhan già đi, Gia Tĩnh lại yêu người khác, thì ta phải làm sao? Mọi việc nên giữ lại đường lui ình mới tốt.

Trưởng công chúa xem tài liệu xong, lại phản xạ có điều kiện khẽ vuốt cái bụng đã hơn bốn tháng, ánh mắt từ ái: "Muội muội có ý kiến hay, ta nhất định toàn lực tương trợ, khôngvì gì khác, chỉ vì tích đức hành thiện cho đứa con sắp ra đời của mình."

Tiểu Lâu cười: "Có chuyện làm sẽ không cô đơn."

Nhớ tới lời vẫn muốn hỏi Tiểu Lâu trước kia, hôm nay thừa dịp Tiểu Lâu tự nói ra cái đầu, rốt cuộc hỏi: "Tiểu Lâu, muội có trách chúng ta nhốt muội vào cái lồng vàng này không?"

Tiểu Lâu nghiêm túc nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: "Trên đời giữa người với người, cho dù là bằng hữu quan hệ thân mật nhất, cũng không mấy thích quyết định thay người khác. Một khi giúp người nhưng sự việc lại không phát triển tốt đẹp như suy nghĩ, thì sẽ luôn có oán. Ở tình huống của hai vị tỷ tỷ lúc óđ, cứu Tiểu Lâu trong nước sôi lửa bỏng, lại chỉ cho ta đường sáng, tất cả đều là tự mình lựa chọn. . . . Hơn nữa, giang hồ, đã không thuộc về ta, có lẽ lầu các này cũng không thuộc về ta, nhưng ta sẽ hết sức sống tiếp, sống đặc sắc hơn."

Lời của Tiểu Lâu, khiến ta và trưởng công chúa ủng hộ từ trong đáy lòng.

Hội Đồng Minh, được ba người chúng ta lãnh đạo, chính thức bắt đầu thời kỳ đầu vận hành.

Công việc trước khi hội Đồng Minh Nữ Tử khai trương, hết sức phức tạp. Ta ngày ngày ngâm mình ở trong này. Làm vương phi mấy năm, đã sống quen những ngày đồ đến vươn tay, cơm tới há mồm, chợt có công việc vừa lòng sắp xếp đầy chương trình trong ngày, tự nhiên hết sức để ý, mỗi ngày bảy giờ ta đã rời giường, bảy giờ tối về nhà. Nhiệt tình mười phần lo trong lo ngoài, căn cứ tiêu chuẩn thư mời thế kỷ 21, ta thiết kế (nhưng thật ra là đạo văn) một bộ thư mời đầy đủ, nhìn qua rất tao nhã hào phóng. Chỉ là tên của tất cả người nhận, đều do bốn người Oanh di nương, Tử Yên, Úy Lam, Lục Ngạc tự tay viết. (Ta đã khảo hạch, trong tất cả nữ quyến, chữ của bốn nàng ấy là đẹp nhất)

Trải qua mấy lần nghiên cứu đã quyết định: hội Đồng Minh nữ tử chính thức khai trương vào ngày mười bốn tháng tư năm Gia Tĩnh thứ tám, cũng là ngày sinh nhật kiếp trước kiếp này của ban phi.

Sinh nhật của người tình Hoàng đế sủng ái nhất, không thể nào không long trọng. Từ đầu tháng ba đã bắt đầu chuẩn bị ngày sinh rồi. Gia Tĩnh bệ hạ vạn năng của chúng ta bận rộn việc nước, nhưng vẫn ôm việc tổ chức sinh nhật vào người. Ta cũng không đi quản chàng khỉ gió, dù thế nào đi nữa chàng cũng có bản lãnh làm, hơn nữa, chàng không phải còn có cả một đại điện chó săn, ách, là đám thần công trung thành không hai lòng phân ưu thay bệ hạ.

Quả thật, năm ngày sau Hoàng đế hạ chiếu, Gia Tĩnh bệ hạ giao toàn bộ chuyện mua sắm sinh nhật cho Lễ bộ phụ trách, chú thích: tất cả làm theo phẩm cấp Hoàng quý phi trở lên, Đoan Kính vương phi từ mùng mười tháng tư, ở Đoan Kính vương phủ tiếp nhận bách quan chầu mừng, cũng ở phía sau vườn hoa thưởng tiệc cho ngoại mệnh phụ có phẩm cấp, tất cả quan viên Đại Hán triều đều do Lễ bộ phái người tiếp đãi.

Câu 'phẩm cấp Hoàng quý phi trở lên' của Gia Tĩnh bệ hạ trong chiếu thư, đã tương đối rõ ràng rồi. Cho nên một đoạn thời gian sau đó, đã làm cho Lễ bộ người ngã ngựa đổ.

So với mấy xì căng đan của hai ta lúc trước, bách quan dân chúng nghe tin tức này đã thấy nhưng không thể trách rồi, vị hoàng hậu chuẩn mực như ta được Gia Tĩnh bệ hạ bao dung, chỉ có cưng chiều hơn, không có cưng chiều nhất.

Đêm mười lăm tháng ba năm Gia Tĩnh thứ tám, nam nhân và nữ nhân tôn quý nhất Đại Hán triều, vốn nên bận rộn nhất lại đang nhàn nhã nhất ngồi ở ban công Hương Tạ trong vương phủ miễn cưỡng một người một ghế dựa nằm uống rượu ngắm trăng.

Âm lịch trung tuần tháng ba, Kinh Thành đã là xuân ý dồi dào. Đa số hoa trước sau đảo Như Ý đều nở ra. Theo gió nam thổi nhẹ, các loại phấn hoa hương thơm từ các góc độ theo gió truyền tới, dính trên xiêm y, trên da, eo và tóc của ta. Người cổ đại đặc biệt tin rằng, thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, tuyệt không dễ dàng cắt bỏ. Ta lại không cho là đúng, chỉ cần dài quá mông, ta liền cắt bỏ một chút, cứ thế chỉ dài đến eo.

Lúc rãnh rỗi Gia Tĩnh thích nhất loay hoay tạo kiểu tóc cho ta và chàng. Cũng do năm ngoái có một lần, hai người mặc xiêm áo màu vàng cùng kiểu (đổ mồ hôi, bổ sung chút, màu vàng là màu sắc chuyên dùng của chàng, y phục vàng của ta cũng do chàng tặng, ngụ ý. . . . Xin các bạn học tự động tưởng tượng ), ta giễu cợt: mặc đồ tình nhân, cư nhiên rất giống phu thê. Gia Tĩnh bệ hạ quấn ta bảo giải thích ý nghĩa hai danh từ mới. Về sau, chàng liền si mê thiết kế phục sức. (Chú thích thêm: chỉ hạn chế chàng và ta )

Sau bữa cơm chiều, chàng hào hứng bừng bừng bảo Chu Tam Chu Nhan thay quần áo cho hai ta, lại tự mình chải kiểu tóc này cho ta. Tóc hai người đều cài trâm long phượng cùng kiểu, ngoài ra không còn bất kỳ trang sức khác, lại mặc gấm vóc màu trắng cùng kiểu. Ta mặc váy trắng thêu đầy long phượng và mây cuộn, chàng mặc thường phục cùng màu, hai người tùy ý nằm nghiêng trên ghế dựa.

Chương 63

Gia Tĩnh không còn vẻ uy nghiêm của đế vương như ngày thường, hai mắt nghiêm nghị đang híp lại, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, thỉnh thoảng nâng ly nhấp nhẹ, xem ra. . . . Hấp dẫn mà ưu nhã. Ta càng thấy kỳ quái hơn, cá nhân tự thấy là mình là cầm tinh con mèo, lúc nãy Gia Tĩnh bệ hạ còn vui mừng nói ‘ Đôi mắt to của Tuyết Nhi còn có thể chiếu ra ánh trăng ! ’, chớp chớp mắt, y phục hai chúng ta không biết làm từ chất liệu gì, long phượng thêu trên xiêm áo, bình thường ẩn mình, không khác gì với y phục bình thường, nhưng bây giờ ở dưới ánh trăng sáng trong, cư nhiên có thể thấy rõ long phượng ở trên quần áo đang nóng lòng muốn bay.

Cả Hương Tạ chỉ còn mình Thanh Thanh phục vụ, từ trong ánh mắt tràn đầy cung kính, hâm mộ, cảm thán của muội ấy, có thể tưởng tượng ta và Gia Tĩnh cứ miễn cưỡng nằm như vậy, tuyệt đối là một bức tranh xinh đẹp nhất.

Chỉ là. . . . Chỉ là, khi Gia Tĩnh ra hiệu Thanh Thanh lui xuống, thì hành động kế tiếp tuyệt đối phá hư phong cảnh. Chỉ thấy chàng cọ tới đây, chen chúc trên một cái ghế với ta: "Tuyết Nhi, mỗi ngày nàng đều rất bận sao?" Ta gật đầu một cái, đè chặt cái tay không mấy quy củ của chàng: "Đúng vậy, ngươi không phải cũng rõ ràng sao?"

Chàng ấm ức rút bàn tay về không quấy rối nữa, nâng hai cánh tay lên tựa đầu vào, nhìn lên bầu trời, ta nhìn đến nước miếng sắp chảy ra, đoán chừng Hoàng đế đẹp trai này, ta nhìn năm mươi năm cũng không chán ghét, đang chuẩn bị cọ lên chấm mút, lại bị một câu nói của chàng làm cho nghẹn lại: "Nàng nói. . . . Trẫm thoạt nhìn có giống oán phu không?" Ta cơ hồ cười ngất.

Quả rất giống, ta và trưởng công chúa Tiểu Lâu ba người bận rộn cả tháng, ngày ngày đi sớm về trễ, mua thêm thiết bị, lại bảo tham sự Hộ bộ giúp đỡ thống kê con số quân tẩu (vợ lính). Mỗi ngày Gia Tĩnh đều phái người hỏi mấy lần. Trên căn bản đều là ba bữa cơm đã ăn chưa? Có quá mệt mỏi không? Hộ vệ bên cạnh có tận sức không? Bao lâu nữa thì về nhà?

Trước kia chưa làm ra sự nghiệp thì chàng thích tới Hương Tạ dùng cơm, một ngày hai bữa, trên căn bản không hay vắng mặt. Hai người, bảy tám món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện lý thú xảy ra trong ngoài cung. Hiện tại mỗi ngày ta đều ăn bên ngoài, chàng cũng đành phải ngày ngày ngự thiện không ngừng.

Còn nữa, mỗi sáng sau khi hạ triều, chàng tương đối rỗi rãnh, bởi vì các đại thần có chuyện, đều là buổi chiều đến Thượng Thư Phòng diện thánh. Trước kia hạ triều xong, chàng sẽ tới đây nói chuyện, đánh cờ với ta một lát. Giả như đêm hôm trước. . . . Khụ, chúng ta loay hoay quá muộn, chàng sẽ ngủ cùng ta đến sáng. Hiện tại, cái gì cũng rối loạn.

Chàng không chỉ phản ảnh với ta một lần, chàng hạ triều cư nhiên không có việc gì để làm, ngày ngày thỉnh an cho Thái hậu, thỉnh thoảng xem bài tập của tiểu hoàng tử và đám công chúa, thậm chí là đến hậu cung dạo một lát, chàng cứ nói: rất nhàm chán.

Hiện tại mỗi ngày từ sau khi hạ triều liền ngâm mình ở Thượng Thư Phòng, chọc cho tất cả thần tử cảm động lại oán trách: bệ hạ thật chăm chỉ, đây là phúc của xã tắc, nhưng bọn vi thần không được trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng như bệ hạ!

Kể từ đó, ban ngày chàng hết bận, hơn bốn giờ chiều sẽ phái người tới hỏi: có muốn cùng ăn bữa tối không? Bởi vì công việc nhiều, ta thường cùng nhau ăn với trưởng công chúa và Tiểu Lâu: năm món một canh, ăn xong uống ly trà tiếp tục công việc, vì thế, chàng cũng học được hẹn trước.

Bởi vì ban ngày bệ hạ quá dư tinh lực, cho nên buổi tối. . . . Tự nhiên sanh long hoạt hổ. Xem xét lại, buổi tối thì ta. . . . lao động quá nhiều, ban ngày tinh thần không tốt, kết quả cuối cùng là thời gian làm việc kéo dài, thời gian về nhà trở nên muộn hơn, Gia Tĩnh càng oán niệm, cho nên buổi tối lại. . . .

Tuần hoàn ác tính như thế, ta chỉ có thể tận lực ăn nhiều ngủ nhiều, để bổ sung thể lực.

. . . . . .

Nhìn thấy vẻ mặt khổ não của chàng, ta chỉ càn rỡ cười to. Khí độ quân vương bình thường không còn, chỉ còn sự ảo não vì đang yêu cuồng nhiệt mà không hôn trộm được cô nương yêu thích.

Chàng nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo của ta, chỉ cong khuỷu tay chống đầu, híp mắt dịu dàng nhìn. Thấy ta nhất thời không có ý định dừng lại, lúc này chàng mới không mặn không lạt bỏ lại một câu: "Tuyết Nhi đã bao lâu chưa có kinh nguyệt?" Nụ cười của ta bởi vì vấn đề lúng túng thình lình xảy ra này mà đột nhiên ngừng lại. Một hồi lâu mới đỏ mặt ấp úng hỏi ngược lại: "Chàng là một nam nhân, hỏi chuyện này làm gì?" Chàng cười hả hê nói: "Trẫm quan tâm nàng!"

Biết chàng sẽ không vô duyên vô cớ hỏi ta vấn đề phái nữ này, mặt ngoài dù không nói ra, trong lòng ta lại đang âm thầm so đo: ta sống an nhàn sung sướng quen, cái đó vẫn luôn rất đúng giờ, mỗi lần đều là khoảng đầu tháng. Lần trớc nó thăm ta là lúc nào? Đầu tháng ba? Tháng ba ta luôn bận chuyện của hội Đồng Minh Nữ Tử, nó rất thức thời không tới phiền ta, vậy nó. . . . Chẳng lẽ là. . . . A, đúng rồi, là lần đầu ta từ đường ngầm tới tìm chàng, ngày đó hình như là. . . . Mồng một tháng hai, đúng rồi, chính là mùng một, buổi trưa chúng ta ở vương phủ còn lạy tổ tiên đấy. Sau đó buổi tối ta từ hoàng cung trở về thì dì cả đã tới rồi. Mà mồng hai tháng ba đến bây giờ đã. . . . Nửa tháng rồi.

Trời ạ, chẳng lẽ. . . . Nhìn đôi con ngươi đầy nụ cười kia, hai mắt của ta càng mở càng lớn, nhịp tim cũng từ từ gia tốc. Chàng cười lắc lắc đầu, cúi người tới đây dùng môi hôn lên mắt trái của ta. . . . Sau đó là mắt phải: "Bảo bối, đừng trợn mắt nhìn nữa, trợn nữa thì mắt cũng không rơi xuống lỗ mũi và miệng được."

Ta giương mắt nhìn mặc chàng định đoạt, một hồi lâu, môi lại dời đến bờ môi ta, nhẹ nhàng cọ, ta đây mới phản ứng được, đẩy chàng ra: "Đại dâm trùng, cách xa ta một chút." Chàng mất thăng bằng, như muốn té xuống, thật vất vả mới ổn định thân thể, cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười ngồi dậy: "Tuyết Nhi, trẫm chỉ đoán thôi, huống chi thái y còn chưa bắt mạch xác nhận mà? Hơn nữa, ta nàng lại tình đầu ý hợp, trẫm đang khỏe mạnh, nàng có đứa bé cũng là bình thường." Cái gì bình thường, nhìn vẻ hả hê kia, rõ ràng là sớm có dự mưu.

Lòng ta loạn như ma, từ rất sớm ta đã nghĩ, nếu như có con với chàng thì phải làm sao? Thường là suy nghĩ tới liền thấy rối, mà theo tình hình 89% là có đứa nhỏ. Mà ta. . . . Sự nghiệp chưa có, thân phận mập mờ, vậy. . . . chuyện này sao mà được.

Quay đầu nhìn chàng vẫn cười lạnh nhạt thong dong, ta giận dữ: "Tại sao? Chàng không tìm nữ nhân khác của chàng sinh con cho chàng sao?" Chàng thu lại nụcười, vẻ mặt trịnh trọng: "Trẫm chỉ muốn nàng sanh con cho ta, sinh ra đứa con của hai chúng ta." Chàng trả lời cũng tạm được. Đột nhiên nghĩ đến: "Sao chàng lại có bộ dáng này, không phải cực vui mà khóc sao?" Lúc này đến phiên chàng sửng sốt, vừa lắc đầu vừa cười, mò lên ôm ta nhẹ nhàng dụ dỗ: "Tuyết Nhi, nếu như nàng nói cho trẫm biết trước, ta nhất định sẽ cực vui mà khóc. Nhưng bảo bối sơ ý của trẫm cư nhiên không tự chú ý, ta chỉ có thể để ý giùm. Hơn nữa. . . . Gần đây trẫm càng cố gắng hơn, nàng không có phát giác sao?" Ta vùi ở trong ngực chàng liếc mắt: làm ơn đi lão huynh, chàng vẫn luôn rất nỗ lực có được hay không?

Không nghe thấy ta nói tiếng nào, chắc hẳn cũng đoán ra vẻ mặt lúc này của ta. Chàng buồn cười một tiếng, tay lại bắt đầu ăn ở xấu. Ta đang buồn bực, không khỏi quát: "Bỏ tay chàng ra, ta không muốn!" Chàng không để ý tới sự kháng nghị của ta, mạnh mẽ ẵm ta lên đi vào trong phòng: "Điều khoản phụ thứ mười hai trong hiệp nghị ở chung: ăn ở hai lòng là sở trường của nàng, hơn nữa lúc phát giận đại đa số thời điểm đều nói láo, không đi chính là đi, không muốn chính là muốn, không tốt là tốt. Trẫm. . . . đều biết ."

". . . . . ."

"Vì cảm kích Tuyết Nhi chịu sanh con cho trẫm, tối nay trẫm nhất định phải khen thưởng nàng chút." Shit! Nói một cách thẳng thừng chính là chàng chưa thỏa mãn dục vọng, làm gì nói là vì ta đây?

Mặc kệ chàng, dưới thế hôn mãnh liệt, ta từ bị động chuyển thành phối hợp, có chuyện gì ngày mai lại nói.

. . . . . .

Thật hoài nghi cấu tạo thân thể của nam nhân và nữ nhân có cái gì khác nhau. Thấy rõ sáng sớm chàng sảng khoái tinh thần tự mình mặc quần áo trong vào, lại mặc thêm bộ long bào triều phục, gương mặt gió xuân hả hê, ta lại đau lưng nằm ở trên giường không thể động đậy, cảm giác hết sức khó chịu.

Chàng mặc xong xiêm áo, lại tự rửa mặt trong chậu nước Lục Ngạc đã chuẩn bị, xem, học ta tốt chưa, biết lao động quang vinh nhất, đều không sai bảo cung nhân. Rửa một nửa thì chàng đột nhiên ngừng lại, đi tới trước gương đồng nhìn kỹ một chút, đứng tại chỗ một hồi lâu mới cười mỉa: "Ta nói sao bên tai hơi đau đớn, thì ra tối hôm qua Tuyết Nhi cho trẫm đẹp mặt, xem, lỗ tai bị nàng cào ra hai vết thương rồi này."

Ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười, thân thể lõa lồ trở mình bò dậy chân không xuống giường kêu la: "Để cho ta xem." Vừa dứt lời, bước chân chậm lại, chỉ cảm thấy nhịp tim trở nên cấp tốc, như muốn vọt ra miệng, có cảm giác buồn nôn, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe Hoàng Đế Gia Tĩnh ở một bên kêu lên: "Tuyết Nhi. . . . Tuyết Nhi" ừ, nam nhân này, không phải nói quân vương muốn lúc nào cũng chú ý đến hình ảnh sao? Sao âm thanh ‘ Tuyết Nhi ’ cuối cùng vừa như là gầm thét, vừa giống dã thú trọng thương ngã gục đang điên cuồng gào thét?

. . . . . . . . . . . .

Thần trí dần dần trở lại, cảm thấy đầu óc choáng váng, dạ dày vẫn rất khó chịu, nhịp tim cũng nhanh hơn lúc thường, đây là chuyện gì xảy ra?

Đúng rồi, buổi sáng, chàng rời giường mặc quần áo, chuẩn bị vào triều, sau đó chàng rửa mặt, nói vành tai bị ta quào trầy, cho nên ta rời giường xem vết thương, sau đó. . . . không biết nữa.

Giống như. . . . Nửa đời trước của ta ở thế kỷ 21, có tật xấu tuột huyết áp, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình hình té xỉu khó hiểu, căn cứ triệu chứng xuất hiện của thân thể hiện tại, xem chừng ta hơn phân nửa là té xỉu, nhưng, sao có thể? Sức khỏe ta từ sau khi xuyên qua vẫn tốt vô cùng nha.

Nhắm hai mắt, suy nghĩ lung tung hồi lâu rồi chuẩn bị gọi người, mí mắt vừa động một chút, lại bị mấy tiếng ầm ỹ hoảng hốt dồn dập lại vui mừng cắt đứt: "Bệ hạ, nương nương đã tỉnh lại!" "Bệ hạ, nương nương không sao" "Bệ hạ. . . ."

Thật ổn! Mở mắt ra, quả thật thuận lợi thấy chàng ở phía sau đi lên trước, vội vàng ngồi xuống mép giường, ah? Không phải nên vào triều sao?

Đang muốn lên tiếng hỏi, lại bị một gương mặt lo lắng dọa sợ! Ai! Nam nhân này, chàng chưa bao giờ biết sợ hãi vì cái gì, vẻ ung dung cao quý, lạnh lùng cao quý bình thường đã không còn, chỉ có ánh mắt yếu đuối và bờ môi trắng bệch, cho thấy sự hoảng sợ và hoảng loạn của chàng. . . .

Ta ngây người, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Chàng chậm chạp dùng sức nuốt xuống một ngụm nước miếng, tay run rẩy nắm chặc rồi buông ra, rốt cuộc chần chờ xoa mặt của ta, cổ họng khàn khàn: "Tuyết Nhi, nàng vẫn khỏe chứ?" Ta gật đầu một cái, trời, cảm giác mê muội lại tới, chàng đang lo lắng cho ta. . . . Vô cùng lo lắng, có hiểu biết này, ta liền muốn nói đùa mấy câu, để quên việc té xỉu lúc nãy: "Cho ta xem vết thương của chàng. . . ."

Chàng sửng sốt, vẻ mặt căng thẳng nghe nói như thế rốt cuộc thư giãn bớt. Như muốn cười cho ta xem, nỗ lực nửa ngày mới miễn cưỡng nhếch khóe miệng, hai tay có lực rốt cuộc thôi run rẩy, nhẹ nhàng nâng đầu của ta lên, lại nhẹ nhàng kéo ta vào trong ngực, kiên quyết ôm chặt ta: "Tuyết Nhi. . . Nàng dọa hỏng ta. . . ."

Ta cười cười: "Có thật nhiều người đang nhìn, chú ý đến hình ảnh. . . Ta muốn uống nước." Mấy câu trước chàng căn bản không thèm để ý, rồi sau đó mới hơi buông ta ra, từ trong tay Lục Ngạc đang có vẻ mặt kinh hoảng nhận lấy ly nước, đỡ ta dậy đưa nước tới miệng ta, miệng lại nhỏ giọng trách cứ: "Vội cái gì, không sao." Ta đầu choáng mắt hoa, phun ra nước vừa vào miệng.

Biết ta đang giễu cợt vẻ luống cuống lúc trước của chàng, hiểu ý cười một tiếng, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng giúp ta thuận khí. Một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Còn uống nữa không?" Ta lại uống hai hớp, chàng mới để ly xuống dịu dàng hỏi: "Có còn chỗ nào không thoải mái không? Có muốn tiếp tục nằm hay không?" Ta lắc đầu một cái: "Ta không sao rồi, ngồi đi, nằm cực choáng." Thật ra thì ta chỉ mạnh miệng không muốn thừa nhận, ở trong lòng chàng, ta mới cảm thấy an toàn, sẽ không bị cảm giác mê muội đánh bại. Chàng lại săn sóc tiếp tục ôm lấy ta ngồi ở trên giường, ta từ trong ngực chàng quan sát trong nhà. Trời ạ, đám thần tử quỳ khắp nửa phòng, nhìn quan phục phần lớn là lão ngự y lão luyện ở Thái Y Viện. Nhìn dáng quỳ rất thấp thỏm lo âu, không dám thở mạnh run run rẩy rẩy của họ, ta cười nói: "Chàng dọa bọn họ sợ."

Chương 64

Sắc mặt chàng khó chịu hỏi: "Các ngươi nói nương nương tỉnh lại sẽ không có chuyện gì?" Một vị thái y quỳ trước nhất vội vàng trả lời: "Bẩm bệ hạ, nương nương không có việc gì rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, ăn ít đồ bổ là đủ." Bây giờ chàng mới hừ một tiếng: "Nếu nương nương tỉnh, tất cả các ngươi cút xuống đi. . . . Trịnh Quốc Thủ ngươi ở lại." Thái y mới vừa nói chuyện vội vàng dập đầu, mấy thái y khác cũng liên tiếp dập đầu trả lời: "Tạ ân điển của bệ hạ, nương nương bảo trọng phượng thể, bọn thần cáo lui." Ta ở trong lòng chàng buồn cười.

Gia Tĩnh nhìn ta dần dần có tinh thần, cũng cười một tiếng, thần thái lại sáng láng phân phó: "Vừa rồi tình thế cấp bách, trẫm nhất thời khiến các vị ái khanh bị sợ hãi, hôm nay nương nương có hỉ, sức khỏe lại tốt, truyền ý chỉ của trẫm, thưởng tất cả chúng ái khanh trăm lượng bạc, thăng quan một cấp. Sau này các khanh phải xem mạch cho nương nương, đợi nương nương bình an sinh con, trẫm còn có trọng thưởng."

Ta sửng sốt, thì ra đứa con rốt cuộc đã tới. Mọi người mừng rỡ, liên tiếp tạ ơn: "Tạ ân điển của bệ hạ, nương nương. Nương nương phượng khuynh thiên hạ, phúc trạch vô biên, chắc chắn mẹ tròn con vuông. Bọn thần tự nhiên cúc cung tận tụy."

Gia Tĩnh mừng rỡ: "Phượng khuynh thiên hạ? Tốt! Thưởng." Mọi người lại lạy tiếp rồi mới lui, rốt cuộc chỉ còn lại mấy người chúng ta.

Ta biết rõ Trịnh Quốc Thủ là Viện Chính Thái Y Viện hai triều, hết sức tinh thông y thuật, càng rất rành phụ khoa. Rất được hậu cung giai lệ của hai Đế Đức Thọ, Gia Tĩnh sùng bái. Nghe nói người này cương trực công chính, lại vô cùng trung quân vì nước, không phải hạng người nịnh nọt.

Lúc này thấy Gia Tĩnh bệ hạ giữ ông ta lại, cũng chỉ quỳ không lên tiếng. Gia Tĩnh êm ái đặt ta lên gối, dụ dỗ: "Tuyết Nhi là người sắp làm mẹ, nghỉ ngơi cho tốt. Ta và Trịnh thái y nói mấy câu, để Lục Ngạc ở cạnh nàng, một hồi ta sẽ tới."

Ta níu tay của chàng lại hỏi: "Hôm nay chàng không lên triều sao?"

Chàng lắc đầu một cái: "Hôm nay trẫm làm hôn quân một ngày thôi. Sáng mai trẫm sẽ hạ chỉ, đại xá thiên hạ." Ta bĩu môi, buông tay đang níu chàng ra. Chàng không yên lòng, lại bổ sung: "Ta ở ngay bên ngoài, nàng có việc thì cứ kêu Lục Ngạc. Không thoải mái liền gọi người, trẫm bảo Trịnh Quốc Thủ chờ đợi ở ngoài suốt ngày hôm nay." Ta đẩy chàng đang lảm nhảm ra, cười nói: "Được rồi, chàng nói xong mau chóng trở về." Chàng gật đầu một cái, lại cúi người hôn lên trán ta một cái: "Thật vui mừng, trẫm sắp được làm phụ thân!" Hừ, chàng đã sớm là cha của mấy đứa bé rồi mà? Cứ như đội bóng đá Trung Quốc được vào World Cup không bằng.

Ta nhắm mắt lại, lúc này chàng mới cười phân phó: "Trịnh Quốc Thủ đi ra ngoài với trẫm."

Chàng buông tay, Lục Ngạc một mực bên cạnh im lặng không lên tiếng nước mắt lưng tròng nhích lại gần: "Chủ tử, ngài lại hù dọa nô tỳ rồi." Ta cười đưa tay vỗ vỗ nàng bày tỏ an ủi: "Nha đầu ngốc, khóc cái gì, có gì đâu." Nàng cầm khăn tay lau nước mắt: "Nô tỳ không phải khóc vì buồn, chủ tử có tin vui, nô tỳ thật tâm vui mừng vì chủ tử." Cũng thế, ta và Gia Tĩnh ở chung cũng lục tục thật là nhiều năm rồi. Bụng vẫn không có động tĩnh, Gia Tĩnh lại mkhông chịu để cho ta ngừa thai, không có đứa bé mới kỳ quái đấy.

Nghe đồng hồ báo giờ trong phòng khách vang lên đương đương, báo hiệu tám giờ, ta thấy kỳ quái hỏi: "Ah, ta đã hôn mê gần ba giờ rồi hả? Sao không thấy người đi vào thăm?" Lục Ngạc cười nói: "Trịnh Quốc Thủ nói nương nương cần nghỉ ngơi, cho nên bệ hạ hạ chỉ, nói nương nương bệnh rồi, cần nghỉ ngơi, hôm nay không cho phép thăm, tất cả nữ quyến ngày mai trở lại." Ta gật đầu một cái, đúng rồi, nhân tử bá đạo trong xương nam nhân này lại bộc phát.

Ngẩng đầu chỉ thấy Lục Ngạc nước mắt chưa khô, lại cười cổ quái với ta. Ta mở to hai mắt hỏi chuyện gì xảy ra? Nàng đỏ bừng cả mặt cười: "Chủ tử té xỉu, bệ hạ rất là kinh hoảng, kêu nô tỳ mau vào, đợi nô tỳ và Thanh Thanh còn có tỷ tỷ Chu Nhan xông tới, mới phát hiện chủ tử. . . . Chủ tử người không mặc gì cả, đã té xỉu, bệ hạ ôm chủ tử, vừa vội vừa giận. Nô tỳ cũng gấp vô cùng, không thể làm gì khác hơn là nhắc nhở giúp chủ tử mặc xiêm áo vào trước. Bệ hạ lại sai bảo thị vệ đi mời bọn thái y ở Thái Y Viện đến đông đủ trong thời gian một ly trà, nếu không tịch thu tài sản giết hết cả nhà. Sau đó. . . . Sau đó bệ hạ lại ngại nhiều người cản trở, không cho phép Thanh Thanh, tỷ tỷ Chu Nhan giúp một tay, chỉ cho nô tỳ làm trợ thủ, giúp chủ tử ngài mặc xong xiêm áo. Chủ tử ngài không biết, lúc ấy bệ hạ giúp ngài mặc quần áo thì tay. . . . Run thật là lợi hại, nói thật, nô tỳ hơn phân nửa làbị bệ hạ hù dọa, thật vất vả mới nhịn xuống không có rơi nước mắt."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .